Để có cuộc sống thoải mái khi về già, người cao tuổi chỉ cần thực hiện năm “không” ba “có” dưới đây là được.
Có sức khỏe, đúng rồi, rất hay. Khỏe kiểu gì, làm gì cho khỏe? Ngoài việc thực hiện 1 số động tác thể dục đơn giản để cơ thể dẻo dai thì chịu khó đọc sách báo, tư duy để não khỏe, hạn chế bị lẫn, đãng trí.
“Có” thứ hai là có tiền, càng đúng nữa. Lao động cả đời nuôi con hết, nay còn “bóng dáng” gì của tiền bạc nữa đâu. Nuôi con là “trò chơi vô tăm tích” chứng minh mình không có tiền vì… nuôi con hết rồi thì khó ai nghe. Ai chẳng nuôi con? Già không có tiền mà để con cưu mang là bản thân cảm thấy mất hết cái oai, từ đó sinh ra tinh thần không thoải mái.
“Có” thứ ba là có bạn bè, cũng đúng luôn. Không có bạn bè dễ cô đơn, lại hay nghĩ linh tinh thành ra khổ hơn. Già mà được đi đâu đó, uống ngụm nước chè, nói dăm ba câu chuyện ngày xưa, ngày nay là đã sinh động lắm rồi.
Năm “không” lại càng hay hơn. Không bán nhà đi ở với con. Không trông cháu, chỉ chơi với cháu. Không ở chung mà ở gần. Không từ chối khi con cho tiền dù chỉ là một đồng (trời, làm như đứa con nào cũng chăm chăm biếu tiền cho cha mẹ không bằng). Không tham gia vào cuộc sống riêng của con.
Tính ra, đã có tới ba cái “không” khó lòng thực hiện. Đó là không trông cháu, phải có đến 99,99% các bà già Việt Nam không thực hiện được. Không ở chung mà chỉ ở gần, nghe thì dễ mà không dễ. Phải có nhà cửa hoặc thuê mướn ở gần. Bây giờ có khi một đàn năm đứa con thì ở tới mấy nước, mấy thành phố, mỗi người một ngả, đẻ cho lắm cuối cùng cũng ở một mình.
Ngay những đứa ở chung cũng còn nhiều chuyện lắm. Có phải ai già rồi vẫn còn khỏe, còn tự lực được, còn có tiền để mà độc lập đâu. Ở chung thì đụng với con dâu. Muốn con dâu không tìm cách gây chiến tranh với chồng đòi ra ở riêng thì bà mẹ chồng ít ra phải không được đau ốm để không phải hầu. Phải không được tỏ ra uy quyền với chồng con của con dâu (tức là con trai và cháu nội của mình), phải không được để con trai lo lắng cho mình hoặc tốn tiền của chăm sóc.
Lúc đó thì có tới cả trăm cái “không” mới hòng yên thân. Sống lâu quá chắc gì đã được hoan nghênh.
Cái “không” thứ năm (không can thiệp chuyện riêng gia đình con) rất văn minh, đúng đắn. Nhưng mà khỏi lo đi. Thời nay có muốn can thiệp cũng chẳng được, chúng có nghe đâu, mỗi thời mỗi khác rồi.
Những điều trên không phải dễ làm nhưng nếu làm được thì tuổi già sẽ ý nghĩa hơn.